Aug 14, 2023
Truyện Ma
Tên: TÂM LINH HUYỀN TƯỞNG KÝ
Người viết: Tuyết Minh (Khánh Vi)
#3 Tai Ương
19 năm sau…
Ở cái xứ này, người giàu nhất không phải ông hội đồng Lộc mà là địa chủ Hương và địa chủ Từ, họ ví bọn họ như 2 con rồng ngự 2 đầu vùng đất. Ruộng đồng cò bay mỏi cánh, tiền bạc chất cao như núi, vợ thì năm thê bảy thiếp, còn con cái thì khỏi cần phải nói tới nữa.
Ngày hôm đó, sau khi đi xem đất ruộng về, ông Hương mới vào trong phòng khách mà ngồi nghỉ ngơi. Nhà của ông to và rộng lắm, mọi thứ đều làm bằng gỗ sưa đắt tiền. Người làm mới mang lên chén chè hạt sen cho ông ăn giải nhiệt. Lúc này bà Lụa - vợ lớn của ông thủng thẳng đi từ trong nhà ra, ngồi đối diện ông:
— Mình về đó hả? Rồi bên đó sao rồi?
— Tôi đốt cái nhà nó rồi, đánh thêm cho một trận mới đuổi nó tụi nó đi. Tính cả tiền nó thuê đất làm ruộng làm nhà, bà nghĩ đi, 3 đồng thì tôi chỉ lấy lãi có 1 đồng rưỡi. Vậy mà tụi nó không trả được, đốt nhà nó thì tụi nó còn chửi tôi ăn lời cắt cổ. Không ăn lời thì sao mà tôi giàu được chứ, cái đám ôn dịch gì đâu không.
Bà Lụa mới bật cười:
— Thây kệ tụi nó mình ơi, ta nói c.hết con ruồi cũng đâu khiến mình nghèo được đâu mà.
Như sực nhớ ra chuyện gì, bà Lụa nói tiếp:
— À, ông địa chủ Từ mang cho mình hộp yến huyết, tôi để trong kia cho mình đó.
— Ờ, tôi biết rồi.
— Thôi mình nghĩ ngơi đi, tôi vô thử mấy bộ đồ lụa mới mua nghen.
Ông Hương ngó quanh, lên tiếng hỏi:
— Rồi hai đứa kia đâu ( bà 2, bà 3).
— Tụi nó dưới bếp chứ đâu.
— Kêu đứa nào lên phòng đấm bóp cho tôi coi.
— Biết rồi.
Ăn xong chén chè hạt sen, ông Hương mới thủng thẳng đi vào phòng nằm. Ông Hương có nhiều vợ, nhưng chỉ có bà Lụa là vợ lớn, gia đình bề thế, còn đám vợ bé của ông chỉ thuộc loại gia nhân bần hèn. Bởi bà Lụa không muốn ông lấy ai mà ngang tầm với bà, ông cũng biết ý nên không dám. Nhà bà Lụa có quyền có thế dữ lắm, từ ba tới anh em đều làm cho quan tây, không khéo ông Hương mà làm gì phật ý là bà cho toi liền. Bà chịu để ông lấy thêm vợ đơn giản vì bà không sinh con được, lại muốn giữ chồng bà đành phải chịu ấm ức chút.
Đêm hôm đó, đang nằm ngủ ngon, bà Lụa mới quay sang ôm lấy chồng, bỗng nhiên bà giật mình lui ra. Toàn thân ông Hương lạnh ngắt, cứng đờ. Bà Lụa mới sờ sờ xem sao, sợ quá bà Lụa mới lay lay:
— Ông ơi… ông… ông bị sao vậy ông?
Cái đèn dầu lờ mờ nó khiến bà Lụa không thấy rõ mặt mũi ông Hương ra sao. Bà Lụa hét lớn:
— Tụi bay đâu… tụi bay đâu rồi… qua đây…
Đám người làm cùng với hai bà vợ, rồi con cái ông Hương nữa nhanh chóng chạy qua. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu lúc này mới soi sáng mặt ông Hương, ai nấy nhìn thấy đều sợ xanh mặt. Bà Lụa sợ đến nỗi mặt c.ắt không ra giọt m.áu, dùng hết sức bình sinh phóng thẳng qua người ông mà té nhào xuống đất. Miệng bà lắp bắp, sợ sệt:
— Cứu… cứu ổng… kêu bác sĩ… nhanh…
Ai nhìn thấy hình ảnh ông Hương cũng ám ảnh, toàn thân cứng đờ, mắt trợn dọc, miệng mở lớn, hai má bị hóp vào, da dẻ tái nhợt tưởng chừng ông Hương c.hết lâu lắm rồi. Ngay lập tức, bác sĩ người tây được mời đến, khi nhìn thấy ông Hương, bác sĩ người tây có chút bối rối, hai mày nhíu lại. Bởi đây là lần đầu tiên ông gặp một người có tư thế c.hết kỳ lạ như vậy. Sau đó bắt đầu kiểm tra để tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái c.hết của ông ấy. Kiểm tra lúc lâu mới biết ông Hương bị ngạt mà c.hết, còn nguyên nhân dẫn đến ngạt thở thì bác sĩ cũng đành chịu. Tiễn bác sĩ về xong, mọi người trong nhà mới bắt đầu bàn tán nhau:
‘’ Sao khi không ông chủ đang khoẻ mạnh lại lăn ra c.hết ? ‘’
‘’ Hay do ổng đi xem đất rồi bị người ta hại ? ‘’
‘’ Cũng không biết chừng, ông chủ làm ăn lớn mà. ‘’
‘’ Nhưng lúc chết, ông chủ ngủ với bà lớn, có khi nào…’’
Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong cái căn nhà này. Vì đã tìm ra nguyên nhân ông Hương chết nên bà Lụa mới mời thầy phong thuỷ coi rồi làm đám cho ông Hương. Cả đêm qua khiến ai cũng mệt mỏi, nên chủ ai cũng tranh thủ chợp mắt chút để còn sáng ra phục tang nữa.
Tuy mang danh là vợ, nhưng bà hai Lành và bà ba Thương cũng chỉ là thân phận thấp kém. Bà hai Lành có chút khá khẩm hơn vì sinh được đứa con trai và 2 đứa con gái. Còn bà ba Thương vẫn chưa có con, bởi bà cũng mới được cưới thời gian ngắn. Ông Hương còn dự định lấy thêm vợ, bởi đã 3 bà vợ nhưng ông cũng mới có 3 người con. Chưa kịp lấy thêm thì ông đã c.hết bất đắc kỳ tử rồi.
Đám ma ông địa chủ Hương lớn dữ lắm, quan chức rồi địa chủ các vùng, thương lái làm ăn cũng đến viếng hương linh ông. Vợ con, họ hàng ông khóc quá trời, ai nấy cũng đau khổ dữ lắm. Nhất là bà Lụa, xưa nay bà cũng chỉ có yêu thương mình ông, mà ông đối xử với bà cũng nhất mực yêu thương chiều chuộng nữa. Mới gần 40 tuổi mà chồng đã c.hết thì bà thành bà goá ở tuổi còn xuân trẻ quá.
Lựa cái lúc vắng vắng, bà hai Lành mới kéo con trai ra chỗ vắng nói chuyện. Cậu hai Huy thấy má cứ lôi lôi kéo kéo mình nên cậu cũng có chút bực bội:
— Cái gì mà má kéo con vậy, con đang bận lắm. Còn lên kia ăn cơm với khách nữa.
Bà hai Lành mới nhíu mày rồi ghé tai con trai nói nhỏ:
— Ổng c.hết có khi nào do bà Lụa đầu độc không? Hay là bùa ngãi gì không?
— Sao má nói vậy, má lớn không làm vậy đâu? Má đừng nghĩ vậy…
Bà hai Lành hứ lên 1 tiếng khó chịu:
— Ai đẻ mày ra, rồi nuôi mày đến giờ mà mày 1 tiếng má lớn, 2 tiếng má lớn. Tao nói mày nghe nè, mấy cái người giả ơn giả nghĩa đó đừng nhìn bề ngoài mà lầm. Nhiều khi bã không con nên bã biết thân biết phận, làm vậy để tự mà chia gia tài phần hơn.
Cậu hai Huy vẫn nhất định bênh vực bà Lụa:
— Má nói vậy, sao má không nghĩ đến bà ba Thương đi. Cũng có con cái đâu? Mà thôi, má đứng đây rồi nghĩ gì nghĩ đi. Con lên nhà trên đây, bao nhiêu việc đang chờ.
— Cái thằng này…
Cậu hai Huy đi rồi, bà hai Lành chỉ nhìn theo mà tặc lưỡi, thở hắt ra hơi dài. Sau đó cũng đi theo lên nhà trên.
Bận rộn mãi đến tối, ai cũng lăn ra ngủ vùi, bao nhiêu đau xót, mệt mỏi , ngỡ ngàng vẫn in hằn trên mặt. Bà Lụa cũng mệt cả ngày, cái phòng cũ bà đâu có ở nữa mà phải sang phòng khác. Trong mông lung bà gác tay lên trán suy nghĩ kỹ về việc ngày hôm đó, xem xem ông Hương đã đến những đâu và đã gặp ai? Bà cũng đã hỏi thằng người làm hay đi cùng ông cho rõ ngọn ngành, rõ là ông không gặp đối tác làm ăn nào. Còn cái bọn dân ngu khu đen thì làm gì đủ khả năng mà bùa ngãi hạ độc ông Hương. Lại càng không thể là mẹ con bà ba Lành được, bởi cậu hai Huy là con trai duy nhất thì tài sản kiểu gì cũng nó phần hơn. Vậy thì là ai chứ? Không lẽ… không lẽ là bà ba Thương? Đôi mắt đang im dìm nhắm nghiền bỗng nhiên mở to ra, nhìn trân trân lên trần nhà, chớp chớp vài cái, nhìn bất động vài chục giây rồi lại nhắm nghiền.
[…]
Ngày mai là ngày chôn cất ông Hương, nên hôm nay đám người làm phải đào cho xong cái huyệt chôn ông. Vất vả cả ngày trời thì cái huyệt cũng được đào xong, đám người làm giúp nhau trèo ra khỏi huyệt, tay quẹt lấy mồ hôi trên mặt mới cầm cuốc cầm xẻng rủ nhau đi về. Bọn họ bước chưa được 10 bước chân, bỗng nhiên đất đá dưới chân rung chuyển, những hạt cát hạt đá đua nhau chạy loạn. Lốc xoáy cuốn thành vòng lớn cuốn tất cả những gì nó mang theo được. Liền sau đó là tia sét lớn từ trên trời đánh thẳng xuống cái huyệt mới đào, đất đá che lấp huyệt. Cũng may những người làm ở đó không sao, nhưng nhìn cái huyệt bị đất đá che lấp khiến họ sợ mất cả hồn vía, mà chạy về báo cho bà Lụa biết. Giữa đám đông người, bà Lụa đang khóc dở sống dở chết lại mạnh mẽ đứng lên đi ra phía nhà sau cùng với mấy người làm đi đào huyệt. Khi ra phía sau, sắc mặt bà Lụa thay đổi từ đau đớn đến kinh ngạc, xen lẫn vào đó là sự sợ sệt. Cố trấn tỉnh, bà Lụa còn cẩn thận ngó trước ngó sau mới răn đe:
— Chuyện này chỉ tao với tụi bây biết, đứa nào hé răng thì coi chừng tao đó nghe chưa. Qua lấy xe ngựa đưa tao tới nhà thầy Thân.
— Dạ.
Bà Lụa cởi bộ áo tang đưa cho người làm rồi nhanh chân đi ra bên ngoài, không biết có điềm gì mà chồng bà thì c.hết thảm. Đến cả cái huyệt để chôn cất cũng bị phá như thế.
Chiếc xe ngựa chạy thẳng vào sân nhà thầy Thân, ông được coi là thầy phong thuỷ bậc nhất ở đây nên nhà cửa lại có phần khang trang chút. Vừa bước xuống xe, bà Lụa gọi lớn:
— Ông Thân… ông Thân đâu rồi?
Từ trong nhà mọi người đều hướng mắt ra bên ngoài, thấy bà Lụa đến những người sang trọng ở đó cũng phải khép nép chào rồi nhanh chóng ra về. Thầy Thân còn không hiểu chuyện gì đã bị bà Lụa mắng vốn:
— Ông xem kiểu gì vậy hả?
— Có chuyện gì bà lớn cứ từ từ nói, tôi mời bà lớn ngồi.
Bà Lụa ngồi xuống cái ghế đối diện, miệng nói liên hồi:
— Ông xem xây huyệt cho chồng tôi, còn nói đầu dựa núi, chân ra biển thì mộ sẽ phát, con cái sẽ giàu có đuề huề. Vậy mà cái huyệt vừa đào xong, đã bị sét đánh, rồi bao nhiêu đất đá đổ xuống lấp huyệt.
Nghe bà Lụa nói vậy, ông thầy Thân giật nảy mình, đôi lông mày nhíu lại, hành động có phần hoang mang bối rối:
— Bà lớn đợi tôi tính toán lại xem.
Ông thầy Thân mới lật sổ, quyển sổ gia truyền mấy đời nhà ông, những tờ giấy cũ kỹ ngã màu, những con chữ tàu viết ngoằn ngoèo khó hiểu. Lật tới lật lui, sau đó mới bấm đốt ngón tay, bàn tay run run còn chưa kịp nói ra vấn đề gì. Bỗng nhiên máu từ trong miệng trào ra, mắt trợn ngược mà gục xuống bàn c.hết tươi. Quá sợ hãi, lại lần đầu chứng kiến điều đáng sợ như vậy, bà Lụa hét lớn lên kinh hãi:
— Aaaa….
Đám người làm của bà Lụa cũng như người nhà của ông thầy Thân chạy vào. Vợ ông ấy cứ loay hoay khóc dữ lắm mà không biết ổng bị sao, còn cho người đi mời thầy thuốc nữa. Bà Lụa cũng sợ dính líu đến mình mà thẩy lại mấy đồng bạc coi như tiền coi quẻ và nhanh chóng rời đi.
Khi trên xe ngựa, bà Lụa vẫn còn thất thần lắm, hồn vía của bà nãy giờ giống như chưa nhập đủ vào người bà vậy. Bà thở hắt ra 1 tiếng rồi trong bụng thầm trách ông thầy Thân: ‘’ Thầy bà kiểu gì mà làm ăn bát nháo, nhất định là không xem rõ nên xem phạm giờ kỵ đây mà. Có trách thì trách bản thân ông ấy vô dụng.’’
Việc c.hôn cất là việc hệ trọng nên bà Lụa cũng nhanh chóng tìm đến thầy khác. Sau khi tìm được thầy phong thuỷ khác, thì x.ác ông Hương lại phải để thêm mấy hôm nữa mới được c.hôn.
Đến tối hôm đó, khi không còn người lạ nào nữa. Bà Lụa mới gọi mọi người lên mà nói chuyện, khi bắt đầu câu chuyện, bà Lụa đã nhắm vào bà ba Thương. Gương mặt đanh thép, tay chỉ thẳng:
— Mày… chính là người đã hại chết ổng phải không? Mày đã đầu độc gì ổng, mau khai ra đi.
Bà ba Thương không hiểu chuyện gì hết, ánh mắt cũng hoang mang sợ sệt nhìn quanh. Nhưng những ánh mắt của mọi người đổ dồn về mình càng khiến bà ấy sợ hãi. Giọng lắp bắp:
— Chị lớn… chị nói cái gì mà kỳ cục vậy? Tôi… sao tôi lại phải hại chết ổng?
— Mày hận ổng đã lấy đi trinh tiết của mày, hại mày không đến được với thằng Tâm. Nên mày bằng mặt không bằng lòng, sanh hận mà hại chết ổng?
Cái lý do bà Lụa đưa ra đúng thật là không thể không có lý, những ánh mắt của mọi người chuyển từ tò mò sang hiểu chuyện. Bà hai Lành cũng chỉ mặt mà đay nghiến bà ba Thương:
— Thì ra là mày… mày đã hại ổng trả thù rồi lén lấy tiền của trốn theo nhân tình đây mà. Cái con khốn nạn…
Bà hai Lành tuy thân phận trước đó cũng có khác gì bà ba Thương đâu, nay như kiểu cóc hoá phượng hoàng nên cũng lên mặt không ít. Thuận tay nhéo cho bà ba Thương một cái thiêt đau, phần cũng muốn trả thù vì từ ngày có bà ba, ông Hương lơ bà hai Lành hẳn.
Cái nhéo tuy nhỏ nhưng nó đau thấm da thấm thịt, đau đến nỗi bà ba Thương chảy cả nước mắt. Vừa xoa xoa chỗ đau, vừa khóc, vừa nói:
— Mấy chị có bằng chứng gì mà nói tôi hại ổng. Không có bằng chứng, mấy chị đừng có gắp lửa bỏ tay người.
Bà hai Lành mới quay sang hỏi bà Lụa, chứ bà Lành cũng hùa thôi chứ có biết gì đâu:
— Ờ chị, bằng chứng gì đâu chị?
Bà Lụa lên tiếng:
— Gọi thầy Hùng vô đây.
Thầy Hùng là thầy thuốc nam ở gần đó, lại hay thuốc than cho nhà bà Lụa nên đã được gọi đến từ sớm. Lúc đi vào, thầy Hùng phải cúi khom người 90 độ mà chào:
— Dạ tôi chào bà lớn, bà hai, bà ba. Tôi chào cậu, chào các cô…
Bà Lụa ném mấy cái thuốc xuống đất, hất hàm về phía ông thầy Hùng:
— Thầy coi kiểm tra xem trong đó có gì?
Thầy Hùng mở gói thuốc ra kiểm tra một hai lượt cẩn thận rồi mới dám thưa chuyện:
— Dạ.. đây là thuốc tráng dương… rất tốt cho việc sinh nở.
— Thầy coi kiểm tra kỹ chứ mà đồng loã với nó thì thầy cũng không thoát.
— Dạ, tôi xin dùng tính mạng ra đảm bảo.
— Cho về.
Sau khi thầy HÙng đi về, bà ba THương cũng uất ức mà lên tiếng:
— Thầy thuốc cũng đã nói rồi đó, mấy chị còn cớ gì mà đổ lỗi cho tôi?
Bà Lụa bật cười:
— Mày tưởng vậy mà mày thoát hả? Trưa hôm đó chính mày vào hầu hạ ổng, rồi cho ổng uống thuốc nữa. Xác thuốc hôm đó đổ rồi, thì ai bắt tội được mày? Ai biết mày đã bỏ gì vào trong đó? Không là mày thì là ai? Con đàn bà ác độc, đê tiện.
Bà Lụa liền ra lệnh:
— Bay đâu, kéo nó ra nhà sau nhốt lại, đợi đám ông xong, tao tiễn nó theo ổng.
Hai thanh niên xốc nách bà ba Thương kéo đi xềnh xệch. Bà ba THương cũng không tiếc lời nguyền rủa:
— Tôi không có, lúc ổng c.hết là ổng ngủ với bà, sao lại đổ cho tôi, chính là hại ổng thì có.
Bị đổ oan giữa cái thị phi mấy hôm nay, bà Lụa đứng lên tát cho bà ba THương mấy cái. Khuôn mặt giận đến nổi trong lòng mắt cũng long lên những tia máu đỏ. Tay chỉ thẳng mặt:
— Câm miệng, kéo đi cho tao…
— Tôi nguyền rủa cái nhà này tuyệt tự tuyệt tông…. Tôi nguyền rủa tất cả…tôi bị oan… tôi không có g.iết ông Hương…buông tôi ra…
Ánh mắt mọi người đang nhìn bà Lụa dò xét, khi bà ấy quay lại ai cũng hướng mắt đi chỗ khác lảng tránh. Để giải oan cho cái thị phi mấy hôm nay ám lên bà, bà mới lấy tờ giấy trong cái hộp rồi đưa ra:
— Đây là giấy chia gia tài. Nhà cửa ruộng đất tôi chia làm 5 phần, tôi 2 phần và mẹ con cô 3 phần. Hương linh ổng còn đây, nên tôi cũng muốn ổng chứng kiến tôi chia công bằng.
Thấy khoản gia tài chia cũng hợp lý nên mẹ con bà hai Lành không nói gì, chỉ vui vẻ nhận lấy. Cuộc họp gia đình của họ coi như cũng xong, ai về nhà nấy.
CÔ DÂU CHÚ RỂ - Truyện kinh dị
“Cô dâu chú rể
Làm bể bình bông
Đổ thừa con nít
Bị đòn tét đít”
Tạm quên bài đồng dao hài hước bên trên, bạn có biết vẫn còn một phiên bản đồng dao “cô dâu chú rể” khác có cái kết “đen tối” hơn nhiều. Cũng khởi nguồn từ lời nói dối, một bi kịch đã xảy ra sau đám cưới đẹp như mơ của đôi tân lang và tân giai nhân…
“Cô dâu chú rể
Đội rế lên đầu
Đi qua đầu cầu
Đánh rơi nải chuối
Cô dâu chết đuối
Chú rể khóc nhè
Tè tè tè tè…”
—----------------------------
"Hai đứa trẻ chơi rượt bắt trước sân làng, vô ý ngã trúng hàng rau của cụ bà đang bày bán dưới đất gần đó. Bà không những không bắt đền mà còn cười hiền, ngoắc tụi nhỏ đến gần, phe phẩy cái quạt nan, hỏi bọn trẻ có muốn nghe kể chuyện không. Hai đứa khoái chí gật đầu lia lịa, tháo dép lót mông ngồi nghe.
Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nhỏ thanh bình, có cặp vợ chồng tiền của dư giả, nhưng đường con cái thì hiếm muộn, đến năm 40 tuổi mới sinh được mụn con gái. Đứa bé ốm yếu ngay từ khi vừa lọt lòng, đáng thương nhất là phải mang trên mặt một cái bướu thâm đen, xù xì. Đứa trẻ càng trưởng thành, cục thịt dư thừa ấy cũng to dần lên, gần như choán hết cả một bên má phải.
Cặp vợ chồng buồn rầu khi thấy con gái bị bạn bè xa lánh, trêu ghẹo. Khi con đến tuổi cập kê, hai ông bà càng sốt ruột. Gia đình môn đăng hộ đối với họ không ai muốn lấy một người vợ, người dâu dung mạo dị thường.
Trong lúc hai vợ chồng tuyệt vọng thì bất ngờ, con gái họ dẫn về một thanh niên trẻ đến thưa chuyện cưới xin. Chàng trai không phải ai xa lạ mà chính là thầy giáo mà ông bà thuê về dạy học cho con. Cặp vợ chồng suy nghĩ tới lui, thấy thầy giáo tuy nghèo nhưng là phường có ăn học, dáng dấp tử tế, hơn hết, cả hai đứa đều tâm đầu ý hợp, chàng tình thiếp nguyện, nên họ vui mừng tác hợp cho đôi trẻ.
Chuyện tình đẹp của cô gái xấu xí và chàng giáo trẻ lan khắp một vùng, người ngưỡng mộ, kẻ bĩu môi gièm pha. Mặc cho thiên hạ lời ra tiếng vào, đôi tình nhân vẫn say sưa tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.
Đám cưới của họ náo động cả một vùng quê, rình rang và long trọng vô cùng. Bà con nườm nượp kháo nhau ra coi mặt cô dâu, chú rể. Dù cô dâu đã được trang điểm kỹ càng nhưng có phấn son nào mà xóa được cục bướu nặng trịch, to tướng dính ngay trên mặt. Một vài đứa nhỏ ngỗ nghịch hô to khi đoàn người đi qua: "cô dâu mặt quỷ", "cô dâu ma lem"... Cô gái trẻ quắc mắt nhìn chúng tỏ vẻ cảnh cáo, cả bọn hét toáng bỏ chạy. Đoàn người đưa dâu lại tiếp tục hành trình.
Đôi vợ chồng trẻ được bố mẹ cô dâu xây cho căn nhà mới rộng rãi và khang trang, nằm giữa khoảng đất thơ mộng như tranh. Tiếng cười hạnh phúc không ngừng vang lên trong căn nhà tân hôn. Nhưng niềm vui chỉ kéo dài được một tuần.
Vào buổi sáng cuối tuần đẹp trời, đôi vợ chồng son rủ nhau dạo chơi như mọi lần. Cả hai tíu tít đùa giỡn trong vườn chuối, hái được cả nải chín vàng, to tròn. Ăn chán chê, cặp đôi chuyển sang chơi đuổi bắt, chạy một mạch đến cây cầu gỗ bắc qua con sông nhuộm màu phù sa. Chàng trai chạy trước, tay cầm cái rế đội lên đầu pha trò. Cô gái cầm nải chuối quơ quào đuổi theo sau. Xui xẻo xảy đến sau một cú trượt chân, cô gái ngã lộn cổ xuống dòng nước đang chảy xiết dưới cầu.
Dáng người bé nhỏ của cô lập tức bị nuốt chửng bởi lòng sông dữ dội, cuốn đi mất dạng. Hàng chục trai tráng bơi giỏi trong làng đã lặn ngụp dưới khúc sông suốt ba ngày, kết quả không tìm ra người cũng chẳng thấy xác. Đến ngày thứ 7, bố mẹ cô gái đành bỏ cuộc, chấp nhận sự thật rằng con đã chết.
Tang lễ không thi hài của cô gái diễn ra ngay sau đó. Chàng trai khóc lóc, vật vã thảm thiết vì thương nhớ vợ, ai nhìn thấy cũng không cầm được nước mắt. Bao hoài nghi, gièm pha về tình yêu của đôi vợ chồng đều bị cuốn trôi.
Ma chay rình rang lắm cũng đến hồi kết, bà con ai lại về nhà nấy, căn nhà rộng lớn chỉ còn bơ vơ mỗi người chồng. Đêm đầu tiên sau đám tang, chàng trai đang lim dim trong buồng ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng động phát ra dưới bếp..."
(Còn tiếp)
----------------------
* Bản quyền truyện thuộc “Truyện Din dị”, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức
Trời Tru Đất Diệt
người viết : Thần Côn
chương 4
Ngoài kia, trong màn đêm tĩnh mịch, nơi những giọt sương đọng trên tán cây. Chỉ còn lại tiếng gió rít qua từng kẽ lá, tiếng những con cú đi ăn đêm kêu lên một cách thê lương, và tiếng của ba người đàn ông vẫn vọng lại trên con đường làng.
-" gớm sao cái bầy ma chúng quỷ nó ăn gì mà nó khoẻ thế không biết ...?"
-" bác nói phải đấy ! cả đời em đi bắt không biết bao nhiêu con lợn, mà em còn chưa thấy con lợn nào khoẻ như cái con này."
-" không biết hai chú thế nào chứ tôi tí nữa thì ướt hết cả quần. Thôi thôi..... thế nhanh nhanh cái chân lên, về ôm vợ ngủ cho sướng, chứ mà ở đây tí con kia nó quay lại , chết cả lũ."
Tự tay đút cho con từng thìa nước gừng, bà Vân không tránh khỏi những tiếng thở dài, khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, từ lúc tôi về phòng thấy thằng Hoàng treo cổ, cho đến khi bà chạy sang. Bà vẫn không hiểu, cớ làm sao mà cô Yến đã mất rồi, không đi siêu thoát, lại cứ quay về đòi bắt con bà theo. Không lẽ là do trước đây, bà cấm đoán hai đứa chúng nó, khiến hai đứa không thể ở bên nhau. Nên giờ cô Yến sinh oán hận mà về, đòi bắt con bà đi, hay là còn nguyên do nào khác.
Bước ra ngoài phòng khách, bà tiến lại chỗ ban thờ, thắp ba cây nhang, cắm lên ban đoạn bà sì sụp khấn vái. Xong xuôi đâu đấy, bà mới móc từ trong túi ra chiếc điện thoại, bấm số, gọi cho ông Lâm ngay trong đêm để kể về cái sự tối nay. Nghe xong, ông Lâm cũng không giấu nổi vẻ kinh hãi. Ông không ngờ sự việc lại nghiêm trọng tới vậy, ông nói bà Vân ở nhà đợi, sáng mai ông sẽ xin phép để về. Có lẽ lần này ông cũng về hẳn, chứ để hai mẹ con ở nhà, trong nhà không có người đàn ông làm trụ cột ông không yên tâm. Lỡ mà con ông có chuyện thì ông hối hận không kịp. Cả hai vợ chồng lấy nhau, mãi mới có được mỗi thằng Hoàng.
Cúp máy thì cũng quá ba giờ sáng..Quay sang tôi, bà Vân cất tiếng cảm ơn vì tôi đã cứu thằng Hoàng một mạng, hỏi han xem tôi có bị thương ở đâu không, rồi nhắc tôi về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ. Bà còn nói, nếu như tôi sợ thì đổi phòng để bà sang ngủ với Hoàng, nhưng tôi nói không cần. Rồi hai bác cháu ai về phòng nấy. Nhưng cả hai không ai ngủ được, bởi mỗi người lại theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng.
Có tiếng nói chuyện khe khẽ phát ra từ gian ngoài, quay qua nhấc chiếc điện thoại thông minh được bố tặng từ ba năm trước, nhờ thi đỗ cấp ba với thành tích là đứng đầu toàn trường lên nhìn, đã là năm giờ ba mươi phút sáng. Tôi uể oải đứng dậy, vươn vai ngáp dài, bước ra khỏi phòng với đôi mắt thâm như gấu trúc vì thiếu ngủ. Hoàng vẫn nằm trên giường chưa tỉnh.
Vệ sinh cá nhân qua loa, ra đến phòng khách, tôi đã thấy bà Vân ngồi nói chuyện với bà cụ Tường. Bà cụ Tường là bà nội thằng Hoàng. Bà năm nay đã ngoài tám mươi, bà có bốn người con là: ông Sơn, ông Lâm, cô Chúa và ông Tể. Nhưng cô Chúa mất sớm lên bà chỉ còn lại ba người con trai. Hiện tại thì bà đang ở với anh con trai cả, là ông Sơn.
Tôi cất tiếng chào hỏi bà cụ.
Tôi -" dạ con chào bà."
Bà Tường -" À.... thằng Tuấn đấy hả con. gớm công nhận thanh niên chúng bay giờ lớn nhanh quá, mới ngày nào bà trông bay còn bằng cái kẹo lạc, thế mà giờ đã nhớn tướng rồi. Cha bố nhà anh thế này thì sắp lấy được vợ rồi còn gì. thôi thế lại đây ngồi con."
Tôi tiến lại ngồi đối diện với mẹ con bà cụ Tường. Nói chuyện một hồi thì câu chuyện quay về chủ đề chính, là Hoàng . Nhắc đến thằng Hoàng, vẻ mặt của bà cụ tường Nghiên trọng . Bà cụ cúi xuống, nhả miếng bã trầu vào thùng rác, đạy nắp lại, nhìn sang bà Vân. Đoạn nói :
-" theo như những gì chị kể thì cái nhà chị Năm kia nói đúng đấy. Hết chín phần là cái vong con bé kia nó hoá hung rồi, bây giờ chỉ có cách tìm thầy cao tay ấn mà trị nó, chứ nếu không sớm muộn gì thì cháu tôi nó cũng mất mạng."
Nghe mẹ chồng mình nói là đi tìm thầy thì vẻ mặt của bà Vân tỏ ra lúng túng
-" Tìm thầy, nhưng thưa mẹ giờ con biết tìm thầy ở đâu ạ ?"
bà cụ Tường -" Chị cứ bình tĩnh, tôi còn chửa có nói hết. "
Đoạn bà cụ nhấp một ngụm nước, rồi mới tiếp tục nói:
-" Làng mình có một vị thầy pháp cao tay, nhưng người này rất ít tiếp xúc với người làng. Ông ta chỉ sống có một mình, ngoài các vị cao niên trong làng ra thì gần như không ai biết ông ta là một thầy pháp."
tôi -" vậy, bà có biết người ấy là ai không ạ? "
Trước câu hỏi của tôi, giường như bà cụ Tường chưa trả lời ngay. Bà cụ chậm rãi.
-" Năm xưa, khi ấy làng ta còn một gốc gạo. Gốc gạo to lắm, phải đến ba người ôm không hết. Trên ấy có ngự một con đại quỷ, nó hung lắm, nó chuyên dụ dỗ dân làng ra ấy treo cổ để nó hấp thụ tinh huyết mà tu luyện. Nó bắt phải đến chục mạng người, khiến cả làng điêu đứng. Lúc bấy giờ có hai người thanh niên đến làng, họ tự nhận mình là thầy pháp, họ nói sẽ giúp làng trừ con quỷ này, nhưng đổi lại họ xin được cấp một mảnh đất nhỏ ven làng để dựng một căn nhà, lấy chỗ chui ra chui vào."
Mới đầu nghe họ nói vậy thì chẳng ai tin, cho đến khi hai người họ trổ tài phép ra tay tiêu diệt con quỷ, không những thế, họ còn hoá giải oán khí ở gốc gạo, rồi gọi thiên lôi đánh tan gốc gạo đẻ tránh nó biến thành thụ yêu hại người thì mọi người mới tin. Bấy giờ dân làng kéo nhau đem đủ các loại lễ vật thậm chí là tiền vàng, của cải đến để tạ ơn hai thầy, nhưng hai người không nhận, họ chỉ xin làng một mảnh đất nhỏ ven sông đầu làng để ở. Việc hai người là thầy pháp, cũng như việc họ đã tiêu diệt con quỷ, họ nhờ người dân tuyệt đối giữ bí mật thậm chí cả với người đời sau. Vì những người thầy pháp như họ chỉ làm ích giúp đời, không màng danh tiếng. Nên càng ít bị người thường để ý, càng tốt.
bà cụ Tường -" Đến sau này, một trong hai vị đã lập gia đình và chuyển vào sống với người làng, còn vị kia vẫn một mình sống tại căn nhà đó. Người làng bây giờ không biết, vẫn gọi vị đó với cái tên là : ông Văn "sẹo"
Văn "sẹo" . Tôi giật mình khi nghe bà cụ Tường nhắc đến cái tên này. Quả thật làng tôi có một ông tên là Văn "sẹo" , ông ta sống một mình tại khúc sông đầu làng. Trong mắt người làng thì lão này là một người quái gở nếu không muốn nói là một kẻ tâm thần. Chẳng ai biết lão ta từ đâu đến, hay đã ở đó bao lâu, vì lão ta không bao giờ qua lại với bất cứ ai trong làng ngoại trừ một người, đó là ông nội tôi.
Rất nhiều lần, tôi nghe người trong làng kể, họ đi soi cua đêm về, thấy lão cứ một mình, vác cây kiếm gỗ chạy huỳnh huỵch, huỳnh huỵch trên đường làng, miệng thì gào rú như động rồ. Có lúc họ lại thấy lão lăn lê, bò, toài ra đất, ôm ngực, giẫy lên đành đạch, như đỉa phải vôi. Thấy lão vậy, người ta cũng chỉ biết lắc đầu, thè lưỡi, thôi thì lão điên, kệ lão.
Hồi nhỏ, cũng đã không ít lần tôi hỏi ông nội : " tại sao ông lại chơi với một kẻ điên như vậy"
ông tôi chỉ cười rồi xoa đầu tôi nói : "lớn lên rồi con sẽ hiểu. “Đến bây giờ, khi biết ông Văn là một vị thầy pháp tôi mới hiểu câu nói đó. Những việc ông Văn làm có lẽ là đang tiêu diệt lũ ma quỷ, bảo vệ ngôi làng, nhưng người làng không hiểu, cho ấy là cái việc gàn dở, còn ông Văn là một kẻ thần kinh.
Tôi thở dài, thì ra trên đời này vẫn luôn tồn tại những thứ bí ẩn, vượt xa sự hiểu biết của con người, chỉ là chúng ta chưa thể chạm tới chúng mà thôi.
Nhấp một ngụm nước, lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn bà cụ Tường. Đoạn hỏi:
-" Bà ơi... bà nói có hai vị pháp sư, một người là ông Văn, vậy người còn lại là ai ?"
Nghe tôi hỏi, bà cụ đưa ánh mắt thoáng chút do dự nhìn tôi, những rất nhanh ánh mắt đó biến mất. Bà cụ đáp :
-" vị còn lại ông ấy mất rồi, ta cũng không tiện nhắc. Thôi thế ta vào trong nhà xem thằng Hoàng nó ra làm sao, còn chị Vân chị xem thu xếp công việc, rồi sang nhà thầy Văn ngay hôm nay đi. À thằng Tuấn cứ ngồi chơi tự nhiên nghe con."
Dứt câu, bà cụ đứng dậy, chống gậy, bỏ vào trong phòng.Tôi đứng dậy.
tôi -" Dạ thế con cũng xin phép bác con về."
bà Vân -" ô thế từ từ đã Tuấn, bay mới dậy còn chưa có gì bỏ bụng. Thế ngồi xuống đấy, đợi bác xíu, bác nấu cho tô mì , bác nấu ào cái là xong, bay ăn rồi hãng về."
tôi -" Dạ thôi, con cám ơn bác, qua con có dặn mẹ con nấu đồ ăn sáng cho con rồi. Bác còn việc, con không phiền bác, con về chiều con lại qua."
bà Vân -" ừ... thế đi đứng cẩn thận nghe con."
tôi -" Dạ"
Nói rồi, tôi ra sân, dắt con chiến mã, leo lên, phóng một mạch về nhà.
Hi mọi người, mình mới sáng tác truyện ma, mình xin chia sẻ truyện nha mn ^^
Truyện: ẨN MA TÀNG QUỶ
Sáng tác: Cổ Phong Sử
(Truyện dành cho người lớn, xin cân nhắc trước khi xem)
Vào thời nhà Trần, sau khi chiến tranh xảy ra, vào thời điểm hoang tàn, người chết do chiến tranh đầy đường, những âm hồn vất vưởng, có những kẻ phát điên khùng vì đói kém hay vì sợ hãi chiến tranh mà biến thành những con ác quỷ đáng sợ, hủy hoại mọi nguồn sống và sự nhận thức con người.
Vào một đêm tối cô tịch, thét thùng giữa muôn vàn âm thanh quái dị, phát ra từ một góc phố cổ tối tăm, lạnh lẽo, giữa một thị trấn nhỏ nằm sâu trong rừng rậm, có một ngôi nhà cổ tại góc phố hoang tàn.
Trời mưa tầm tã, kẻ hành sát với gương mặt quái dị, với đôi mắt đỏ ngầu còn tỏa ra một kình lực hiếu sát đến tột cùng, gã cầm con dao còn tanh mùi máu, nạn nhân đáng thương đang bước vào trạng thái hỗn mang của da và thịt trộn lẫn với nhau, chẳng còn ra hình thù con người, nhưng hơi thở vẫn thoi thóp, với đôi mắt dương lên nhìn gã quái nhân.
(chúng ta sẽ đặt tên gã là X )
Con thú ghê tởm X đã giải phóng con quái vật bên trong nó, X lao tới cắn vào cổ nạn nhân, từng đọt máu bắn phọt lên trời cao, nó nhuộm đỏ cả trần nhà bên trên. Con dã thú X thấy nạn nhân chẳng thể chống trả được, nó liền cởi trói cho cô gái, với hình hài quái dị bởi những đòn tra tấn của gã ác nhân...
Gã cắm phập con dao vào cổ tay cô gái, nằm trên cô và bắt đầu cười man rợ, gã cắn vào cổ cô, vẫn nụ cười kinh khiếp, mà bất cứ kẻ nào nghe thấy cũng phải nổi da gà và lạnh sống lưng. Có lẽ, gã còn ác độc hơn cả quỷ dữ. Con dã thú dường như được xổng xích từ địa ngục và bắt đầu giải phóng sự tàn ác ở trong bản năng của nó.
Gã đè nạn nhân ra, với những trò đồi bại mà gã định thực hiện. Gần như với một hơi tàn cuối cùng, nạn nhân cười với một giọng cười quái ma, hòa vào tiếng gió và tiếng quạ réo ngoài kia, tạo ra một âm hưởng khiến người ta ám ảnh cả đời.
Bằng một hơi tàn cuối cùng, cô gái nhổ con dao từ cổ tay mình, liền cho lên mặt và tự khoét một con mắt của mình ra, một hố đen thăm thẳm từ con mắt đó, những tia máu dường như đang nhảy múa như những vũ điệu của quỷ dữ. Cô nhét con mắt đó vào mồm của con quái vật đó. Khi hắn đang há cái mồm kinh tởm, nhớp nhúa và hôi thối của mình ra. Rồi lẩm bẩm điều gì không rõ tiếng, nhưng trong một không gian cô tịch đến lạ thường. Vẫn loáng thoáng đâu đó tiếng rên rỉ của cô gái:
Người! Kẻ muôn đời... ngươi sẽ bị... còn hơn tất cả những kẻ khác cộng lại, sự tận cùng của khốn cùng trong những nơi tối tăm nhất của địa ngục.
Rồi cũng chính cô ta đã dùng con dao đó tự kết liễu chính mình, tại sao không dùng con dao đó để đâm gã trước khi kết liễu mình! Tại sao, câu hỏi đó vẫn cứ lẩn quất đâu đó như một hồn ma, ám lấy những kẻ tò mò và hiếu kỳ.
Hồi sau sẽ rõ, những điều kinh khiếp nhất đang đợi chờ những kẻ tò mò... Báo hiệu một cơn ác mộng sắp bắt đầu, cho những kẻ mon men đến mở cánh cửa của địa ngục.
By undefined
4 notes ・ 8 views
Korean
Beginner